-
7.01994’s Cà PhêMình thích cảm giác ngồi ở quán cafe nhỏ xinh, hiền lành, yên tĩnh- lắng nghe những bản nhạc jazz, có khi là những khúc tình ca của Trịnh nhấn nhá với 1 ly cafe vừa đủ. Mỗi cách pha chế là khác nhau, nhưng khi ngồi lại người ta vẫn phải đợi chờ. Đợi chờ không chỉ là 1 hương vị mà vô hình thay cũng là phút lắng lại giữa chật chội cuộc đời và bộn bề toan tính. Từ góc nhìn ấy mới thấy- mọi việc trong cuộc sống cần kiên nhẫn chờ đợi thì sẽ giảm dần bớt thương tổn. Mà có lẽ, càng 1 mình cafe càng ngon càng thấm, càng sâu. Chỉ trong tĩnh lặng mình mới trải lòng những nỗi lòng thầm kín. Phong thanh đâu đó mình vẫn thấy người ta kháo nhau:" Rượu cho nỗi đau, cafe cho nỗi buồn. " mà nỗi buồn thì uống sao cho hết, cho cạn với đáy lòng ngay đâu? Thôi thì lòng bình yên đón đợi, cafe sẽ tan, nỗi buồn sẽ dịu. Cafe mà, đâu chỉ để uống....và nỗi buồn đâu chỉ phải để quên. Mình thích chỉ đơn thuần là thích thôi và khi cảm xúc như này mình sẽ lựa chọn quán này là điểm đến ...Xem thêm