Tôi đã sống ở Sài Gòn được 2 năm. Sài Gòn thân thuộc với tôi đến nỗi tôi chưa từng nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ viết về nó. Tôi còn có bảng chi phí sinh hoạt hàng tháng và danh sách một loạt quán café tại đây.
Thật ra, tôi thường tự hỏi mình sẽ làm gì ở đây để rồi bỏ lửng câu trả lời. Sài Gòn không phải là một thành phố du lịch tuyệt vời. Lần đầu tiên tôi đến Việt Nam vào năm 2005, tôi dành cho đất nước này 3 tuần nhưng ở Sài Gòn chỉ có vài ngày. Tôi cũng thường khuyên khách du lịch rằng đến đây họ nên đi thăm Bảo tàng chiến tranh, Dinh độc lập, nhà thờ Đức Bà hay Bưu điện thành phố,…sau đó thì không còn gì nữa đâu.
Tôi thậm chí còn chưa đến Bảo tàng thành phố hay tháp Bitexco gì cả. Khi có ai đó hỏi tôi rằng họ nên đến chơi ở Hà Nội hay Sài Gòn, tôi đã trả lời hãy đến Hà Nội để du lịch còn Sài Gòn thì hãy để dành để sống.
…
Đối với tôi, Sài Gòn là nơi tuyệt vời để sống và làm việc. Và tôi sẽ nói cho bạn nghe vì sao qua những điều dưới đây. Một số trong ấy không phải duy chỉ có ở Sài Gòn đâu.
Và đây, hãy để tôi kể bạn nghe những điều Sài Gòn làm tôi yêu.
Café
Một điểm đặc trưng lớn ở Sài Gòn đó chính là café. Hiếm có thành phố nào trên thế giới có tỉ lệ quán café cao như ở đây.
Tôi không chỉ dành thời gian làm việc của mình ở nhà mà còn ở quán café. Ở đây, tôi có thể gặp các khách du lịch khác tình cờ đến đây hoặc làm việc trong một quán café nào đó.
Tôi thích cái cách họ phục vụ cả café truyền thống của Việt Nam và café của phương Tây – espresso. Và số lượng các loại café này vẫn đang được phát triển thêm.
Ở Quận 1, bạn có thể uống một ly đen đá chỉ với 15.000 đồng (tương đương với 75 cent).
À mà điều hay ho nhất là, tất cả các quán café tôi đến đều có wifi, thật là một nơi tuyệt vời để làm việc.
Combo Café đá và trà đá
Nói về café, tôi thật sự nghiện café đá của Việt Nam mà lúc nào cũng có ly trà đá kèm theo. Bạn chỉ cần ngồi trong quán café và cốc trà của bạn sẽ được châm đầy liên tục. Khi đi du lịch ở những đất nước khác, tôi luôn nhớ đến hình ảnh ly trà đá ở bên cạnh ly café của mình.
Ẩm thực Việt
Hủ tiếu Nam Vang - Một trong những món tôi chưa từng nghe cho đến khi tôi đến Sài Gòn
Tôi không phải là một người thích ăn uống đâu mà tôi chỉ thích những đồ ăn ngon thôi. Ở Sài Gòn thì đồ ăn ngon có khắp mọi nơi.
Trước khi đến Sài Gòn, tôi đã ở Chiang Mai. Chi phí sống ở đây thấp đến nỗi bạn sẽ bị mất ý thức về giá cả hàng hóa ở nơi khác.
Và Sài Gòn cũng vậy. Ẩm thực đường phố ở đây thật ấn tượng, bạn có thể thấy món ăn khắp các nẻo đường.
Một lần nữa, những món tôi sắp kể dĩ nhiên không chỉ có ở Sài Gòn, chúng có ở khắp Việt Nam ấy. Nhưng Sài Gòn vẫn là tuyệt nhất, là nơi tập trung các món trên đất nước (Ầy, các bạn ở Hà Nội có thể tự nhiên mà bác bỏ nhé).
Đầu tiên là phở - món được biết đến nhiều nhất. Khi tôi đến đây vào năm 2012, đây là món “soup” đầu tiên tôi ăn. Đơn giản vì phở giống như món “chào mừng đến Sài Gòn” và thêm một lý do nữa là… tôi chẳng biết món nào khác cả.
Có rất nhiều cách nấu phở khác nhau, mỗi chỗ tôi ăn lại giống như ăn một loại phở mới vậy.
Phở gà
Khi bạn đã đến Việt Nam, bạn sẽ bắt đầu để ý đến những món ăn khác… giông giống như phở. Một trong số đó là Bún bò Huế.
Bún bò Huế
Vào ngày thứ 2 ở Sài Gòn, tôi lang thang đi qua một hàng ăn và thấy họ bán thức ăn gì đấy rất hấp dẫn và tôi bị cuốn hút ngay. Đó là bún mắm - một tô súp với vài miếng cá, mực, tôm và thịt heo.
Bún mắm
Mà nếu bạn nghĩ rằng bún mắm là một hỗn hợp hơi quái thì đừng vội, ăn bún riêu đi. Đây là một loại soup được nấu từ cua đồng với đủ thứ khác nữa. Cà chua, ốc và còn có huyết. Bạn thấy thèm nhỏ dãi chưa? Nó quái thật, nhưng lại rất tuyệt.
Bún riêu
Không nói về các món nước nữa, một trong những món ưa thích của tôi đó là bún thịt nướng – món tôi phải ăn đầu tiên mỗi khi quay về Sài Gòn. Thịt nướng với chả giò cùng bún ăn với nước mắm. Ah, tôi nhớ nó quá đi mất.
Bún thịt nướng
Bún chả - món ăn xuất phát từ Hà Nội thì cũng có ở khắp Sài Gòn. Có vẻ như người Sài Gòn luôn chào đón những thứ ngon lành.
Bún chả
Mì Quảng đến từ miền Trung Việt Nam cũng có ở đây luôn. Tôi đã tìm thấy món này ở quận Gò Vấp.
Mì Quảng
Một bữa trưa “kinh điển” ở miền Nam Việt Nam sẽ là cơm tấm. Việt Nam là một trong những nơi xuất khẩu gạo lớn nhất thế giới và họ giữ lại những hạt gạo vỡ (gạo tấm) này lại cho tiêu dùng nội địa. Hay tôi nên nói là thế giới đã không được thưởng thức loại gạo này ta? Một tiệm cơm tấm thường sẽ phục vụ bạn cơm với thịt heo và vài món ăn kèm khác tùy nơi bán.
Tìm một tiệm cơm tấm dễ ẹc. Bạn chỉ cần tìm chỗ nào có lò nướng bbq đang bốc khói bên lề đường ấy.
Tôi không thể nói về ẩm thực Việt Nam mà thiếu bánh mì. Cũng như phở, bánh mì Việt Nam rất nổi tiếng với khách ngoại quốc. Các xe đẩy bánh mì ở khắp mọi nơi. Thật là một món tuyệt vời để ăn dặm.
Một xe bánh mì điển hình
Hải sản đêm
Là một trong những điều tôi nhớ nhất khi rời Sài Gòn.
Bạn nên đi ăn hải sản đêm với bạn bè của mình để ăn được nhiều loại khác nhau. Thường thì bạn sẽ tốn ít nhất 10$ cho một bữa ăn như vậy. Và đối với những người thích uống bia, bia ở đây cũng rẻ như nước vậy.
Những chiếc ghể đẩu xanh
Những chiếc ghế đẩu xanh thường được những quán vỉa hè sử dụng.
Những chiếc ghế xanh nho nhỏ
Tôi không biết tôi thích nó vì nó gắn với những thức ăn ngon lành tôi đã ăn hay là vì nhìn chúng thật xinh.
Ghế nhựa xanh. Ghế nhựa xanh ở khắp mọi nơi.
Mặc dù mỗi lẫn tôi ngồi xuống đầu gối gần như chạm vào cả tai ấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui khi được ngồi trên những chiếc ghế này ngoài trời.
Ngồi ăn trong những con hẻm nhỏ, trên những chiếc ghế xanh - đỏ
Những phụ nữ bán thức ăn vỉa hè
Một trong những điều thú vị ở đây là được quen biết những người này. Bất cứ khi nào tôi quay lại đây, tôi đều đến thăm họ.
High five lady
Tháng đầu tiên ở Sài Gòn, tôi tìm thấy, ở góc chợ, một người phụ nữ bán bún nem nướng, bên cạnh là một phụ nữ khác bán sinh tố. Khi tôi đến đây lần đầu tiên, người phụ nữ đó đã giơ tay vẫy tôi vào, lúc đó tôi đứng rất gần và vô thức đập tay với cô ấy.
Lúc đó thì hơi kì cục thật nhưng bây giờ chúng tôi luôn đập tay mỗi khi tôi trở lại. Mỗi khi thấy tôi, cô ấy lại đưa tay lên để đợi đập tay và sau đó đi làm một ly nước cam không đường.
Cô gái bán “đậu hũ ngọt”
Tôi chưa từng nghĩ “đậu hũ” lại có thể ngọt cho đến khi được ăn món ấy. Đậu hũ ăn cùng với nước gừng và nước cốt dừa là món tráng miệng đường phố tuyệt vời cho kẻ thích ăn ngọt như tôi. Tôi thật sự nghiện món này và cô gái này biết điều đó.
Mỗi khi thấy tôi, cô bán đậu hũ lại đi nhanh hơn vì biết rằng sắp bán được rồi đây. Đôi lúc tôi ở phía bên kia đường, cô ấy la lớn lên gọi tôi. Có khi nào cô ta có giác quan thứ sáu và luôn biết được tôi ở đâu không?
Những cô gái bán dừa
Tìm họ ở con tim của Sài Gòn – gần bên chợ Bến Thành. Thật ra, tôi luôn cố tránh chợ này vì ở đây người ta luôn chèo kéo, tìm cách bán đồ cho bằng được. Nhưng tôi lại không thể cưỡng nổi sự quyến rũ của hai cô gái trong hình. Tôi không biết họ lấy dừa ở đâu ra, nhưng tôi chắc chắn họ bán cho tôi những trái dừa tươi nhất mà tôi đã uống ở thành phố này, mà dừa lúc nào cũng lạnh nữa.
Cô gái bán bánh mì vào buổi sáng
[Ông và bà Bánh mì]
Khi tôi còn sống trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, tôi ghé xe bánh mì của cô gái này cho hầu hết các bữa sáng của mình. Bánh mì ốp la hơi bị tuyệt vời – tôi không muốn nói là hoàn hảo vì nó có vẻ khoa trương quá. Nhưng đối với tôi thì món đó chẳng có chỗ nào làm tôi phật ý cả. Bánh mì nóng giòn bên ngoài, thơm mịn bên trong ăn với trứng chiên vừa chín tới, thêm mấy thứ ăn kèm như ớt, gia vị, dưa chuột, rau mùi, cà rốt và củ cải trắng.
Cô ấy bán ở đường Nguyễn Thị Minh Khai vào buổi sáng (cùng với ông Bánh mì) đến khoảng 10 giờ, buổi chiều thì khoảng 4 giờ.
Cô gái bán thanh long
Đáng lẽ tôi nên đặt tên là cô gái bán trái cây bởi vì cô ấy bán đủ các loại trái cây nhiệt đới nhưng mà tôi chỉ đến đây mua thanh long thôi, thế là cô ấy có tên: cô gái bán thanh long. Điều tuyệt vời ở đây là tôi không cần phải lựa trái cây. Mỗi khi thấy tôi là cô ấy cho vào túi hai quả thanh long ngon nhất. Và dĩ nhiên, tôi không cần phải giả vờ là mình đang mua cái gì khác nữa.
Những cô gái bán nước cam
Họ ở gần nơi tôi sống và có cả “dây chuyền” vắt cam liên tục, thành thạo. Tôi mua một cốc nước cam lớn mà chỉ tốn có khoảng 50 cent.
Xe máy
Tôi thấy Sài Gòn nổi tiếng nhờ giao thông xe máy hơn là vì tượng đài hay tòa nhà nào ấy. Có khoảng 6 triệu xe máy có mặt ở thành phố và vào giờ cao điểm thì…hoa cả mắt. Có một metro đang được xây dựng ở đây và sẽ là giải pháp tuyệt vời cho việc này. Cho tới đó thì chúng ta vẫn phải bơi giữa một rừng xe máy và đi một vòng Sài Gòn thì không thể bỏ qua cái này được.
Qua đường
Bạn nhìn xe cộ, còn tôi nhìn những khoảng trống
Tôi còn nhớ khi tôi mới đến đây, qua đường thật khó khăn. Lúc đó, tôi còn kèm với vài người lớn tuổi vì nghĩ rằng họ sống ở đây đã lâu, nhất định biết cách qua đường. Sau một thời gian, tôi đã là cao thủ qua đường rồi.
Qua đường là cả một nghệ thuật và mánh khóe ở đây là phải đi chậm rãi và chắc chắn. Nhìn vào khoảng trống giữa những chiếc xe ấy, đừng nhìn vào mắt người lái. Chiêu này hiệu quả khi trên đường toàn xe máy, nhưng hơi khó khăn chút khi có cả xe buýt và oto.
Ok, lúc này thì tôi không thấy khoảng trống nào cả. Đang là giờ cao điểm mà.
Những chiếc xe chở đồ
Xe máy là cách nhanh nhất để chuyển phát bất cứ thứ gì.
Kể cả di chuyển cũng vậy.
Xe máy được sử dụng như những cửa hàng di động, chạy quanh thành phố bán từ trái cây cho đến mài dao.
Đây là cách tôi đi đến bữa tiệc của mình (và từ đó về sau tôi không uống chút nào nữa).
Bạch mã hoàng tử của Sài Gòn
Tôi đã chụp được bức ảnh người đàn ông mặc đồ trắng đi xe máy màu trắng này trong một lần lang thang trên đường phố. Vài tuần sau, tôi lại thấy anh ta lần nữa, và tôi được biết người ta gọi anh ấy là “Bạch mã hoàng tử”.
Tôi có chụp hình anh ta vài lần, có lần anh ta đã vẫy tay với tôi. Có thể anh ta đã quen với việc mọi người nhìn vào mình và vẫy tay. Hoặc cũng có thể anh ta nhận ra tôi, vẫy tay trong lúc nghĩ rằng “À, đó là người đàn ông da trắng dễ thương luôn đi lòng vòng ở khu này”.
Người đàn ông chở đá lạnh…dĩ nhiên là trên xe máy
Những người đàn ông chở đá cũng là điểm thường thấy ở Sài Gòn. Tôi thậm chí đã từng thấy một người chở đến 7 bao đá, không an toàn chút nào. Vậy mà đến bây giờ, tôi chưa thấy ai chở đá bị ngã cả.
Đi lạc ở 23 quận còn lại
Sài Gòn có khoảng 8 triệu dân sống ở 24 quận khác nhau. Các du khách sẽ hay đến Quận 1 nhất (và bảo tàng chiến tranh ở quận 3 gần đó). Tôi sống ở Quận 1 và thích đi bộ chung quanh để gặp những người tôi biết. Tuy nhiên, để chắc chắn bản thân không bị mắc kẹt ở đây, tôi cũng đi khám phá ở các quận khác.
Ngoài Quận 1, các chợ khác cũng có phần hỗn loạn hơn.
Kiến trúc cũng độc đáo hơn chút chút.
Bạn sẽ tìm thấy nơi trú ẩn ở ngôi chùa nào đó…
…hoặc ở nhà thờ.
Tháp Bitexco và sân đậu trực thăng
Tòa nhà cao nhất Sài Gòn đó chính là tháp Bitexco –tháp chọc trời tôi thích nhất. Hình dáng của nó đã trở thành biểu tượng cho vùng đất này và tôi luôn thích thú nhìn ngắm nó từ máy bay mỗi khi trở về.
Nó như ngọn hải đăng, mỗi khi đi ra khỏi Quận 1, chỉ nhìn nó là tôi biết tôi đã đi bao xa.
Một trong những điểm đáng chú ý của tòa tháp đó là sân đậu trực thăng. Có chuyện kể rằng, khi tòa nhà hoàn thành, người ta nhận ra trực thăng có thể thổi tung mấy ô cửa của tòa nhà, do đó sân đậu trực thăng đã không được sử dụng. Tôi không biết điều đó đúng không nữa. Tôi chỉ biết rằng tôi chưa thấy chiếc trực thăng nào đậu lên đó hay biết ai đã thấy trực thăng đậu ở đó. Cho dù nó không được sử dụng như một sân đậu trực thăng đi chăng nữa, tôi vẫn thích nó mà không cần lý do.
Đại thụ
Mặc dù ở Sài Gòn có hơi ít công viên nhưng bù lại có những con đường rất đẹp với các hàng cây thẳng tắp ở Quận 1 và Quận 3 .
Có nhiều cây cũng cao như những tòa nhà vừa ốm vừa cao gần đó. Thỉnh thoảng, chúng bị tỉa mất phần ngọn.
Trong những đêm trăng sáng, nếu bạn ngẩng đầu sẽ nhìn thấy thế này.
Những con gà thành thị
Thậm chí ở trong thành phố, bạn có thể bắt gặp những con gà như thế này.
Tôi thật sự thích cảm giác thỉnh thoảng nghe tiếng gà gáy ở đâu đó, mang đậm không khí đời sống châu Á.
Những người nước ngoài ở Sài Gòn
Sự phát triển của các doanh nghiệp nước ngoài và những du khách ngoại quốc ở đây là điều cuối cùng tôi muốn kể. Sau nhiều năm du lịch khắp thế giới, thật tuyệt vời khi gặp được người tâm đầu ý hợp.
Gặp gỡ một người bạn ở quán cafe
Có nhiều cuộc gặp mặt được sắp xếp bởi nhiều diễn đàn, hoặc có nhiều cuộc gặp chỉ để đi café với nhau.
Hải sản đêm với bạn bè
Đi ăn cùng nhau cũng là một hoạt động xã hội. Gặp gỡ bạn bè, nói chuyện về cuộc sống, kinh doanh và du lịch luôn khiến tôi muốn trở lại.
Dịch từ nomadicnotes.com – Foody.vn