Bất giác những sớm trời thu hanh hao, không thèm phở, chẳng thèm bún chả, chẳng bánh mì, bao người Hà Nội lại có thú vui đặc biệt là tìm đến một thức quà sáng rẻ mà bao ngon là bún riêu. Một bát bún thật nhiều hành phi thơm vàng óng ả, húp miếng nước óng ánh sánh cả màu đỏ nục của cà chua ninh cùng tảng gạch cua bùi béo nổi lềnh phềnh trên mặt. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sinh động, đã thấy thèm!
Bún riêu ở Hà Nội thì có nhiều lắm, từ truyền thống cho đến những biến tấu nhẹ nhàng trong công thức và thành phần ăn kèm tùy theo sở thích của mỗi người. Thế nhưng, nếu chỉ kể đến những hàng bún giữ nguyên công thức riêu đơn giản: chỉ gồm riêu, đậu, cùng lắm là giò, thì có một địa chỉ mà chắc chắn bạn phải ghé đến thử: Bún riêu bà Teo ở chân cầu thang tập thể toàn soạn báo Nhân Dân.
Có gì trong bát bún riêu khiến người người bu kín chân cầu thang nhà B1 mỗi sáng sớm?
“Đói lòng ăn bát bún riêu, bao nhiêu sợi bún bấy nhiêu sợi tình…” - Bất cứ ai đi qua con phố Huỳnh Thúc Kháng buổi sáng mờ sương chắc chắn sẽ phải hiếu kì với cảnh tượng đám đông trẻ già bu kín chân cầu thang nhà tập thể, chẳng ngần ngại đợi chờ chỉ để ăn một bán bún riêu đẫm gạch của bà Teo.
Biết bao người vì tò mò mà đánh liều ăn theo, rồi cũng có bao người từ đó mà thấy thành nhớ thương cái vị nước lèo dậy hương quyến rũ từ nồi nước riêu to đùng, vàng ươm váng mỡ hành lúc nào cũng sôi sục trên bếp lò, nhớ cả khay gạch cua ú nu đóng thành bánh, thi thoảng lại tỏa hương thoảng thơm quyến rũ đến mức, chỉ đứng gần đợi chờ, mà bất cứ thực khách nào cũng phải ứa nước miếng vì thèm.
Gánh bún nhỏ bé đụm quanh một góc nhỏ ngăn nắp, vài chiếc bàn nhựa xanh, ghế đỏ thẳng hàng nép mình trật tự một bên. Ấy vậy mà cứ tầm 6 rưỡi sáng, bà Teo bắt đầu mở gánh là khách đã lục tục kéo đến.
“Mình tên là Hường, nhưng quanh đây phải hỏi bún riêu bà Teo (tên cúng cơm người nhà đặt cho) thì họ mới biết mà chỉ. Trước đây mình làm ở nhà in báo Nhân Dân, từ cái hồi còn chưa có truyền hình, cơ quan mình cực kỳ quan trọng. Gắn với nhà in đến tuổi nghỉ hưu thì được phân nhà tập thể tại phố này nên mình mới mở gánh bán, đến giờ chắc cũng độ khoảng 20 năm..."
(Gọi là Hường thì không ai nhớ, nhưng nhắc gánh bún riêu bà Teo thì ai cũng nhớ!)
Vừa thoăn thoắt trụng những sợi bún trắng ngần vào tô, rắc thêm chút hành rồi chế thêm nước lèo… bà Teo vừa hóm hỉnh giới thiệu: "Khách đến ăn độ đi làm đông lắm, cả già cả trẻ, cả gái cả trai, cả học sinh rồi công nhân, nhân viên... Mình chẳng có bí quyết gia truyền gì đâu! Mình nấu cho nhà mình ăn thế nào là ngon, thì mình nấu bán cho khách như thế!"
Để có được những mẻ riêu chất lượng để phục vụ khách mỗi sớm, bà Teo thường phải dậy từ 2 rưỡi sáng để chế biến, từ rửa rau, làm cua, chiên đậu... "Tất cả đều tự tay mình làm. Các em giúp việc chỉ phụ giúp bưng bê, còn lại thì cứ phải mình tận tay thì mình bán cho khách mới yên tâm được."
Có lẽ, chính sự tận tụy đến từng cọng rau sạch, sợi bún ngon cùng phần riêu chất lượng, mà gánh bún bà Teo thường chỉ bán từ 6 rưỡi sáng đến độ 9 giờ là đã hết sạch hàng. "Chẳng may" bữa nào khách quá đông, thì 8 rưỡi sáng là đã chẳng còn đồ để bán nữa.
Bán vãn hàng, khách dần thưa, bà Teo lại ngồi đủng đỉnh đọc báo như thói quen từ bao năm nay, mà theo như lời tâm sự, thì là để cho đỡ nhớ nghề, cái nghề gắn với nhà in và mùi mực báo bao năm mà bà vẫn luôn tâm niệm.
Hàng bà Teo chỉ bán đúng bún riêu truyền thống, mỗi bán bún đẫm đầy thường có giá chỉ từ 18 ngàn đồng, khá rẻ cho một bát bún riêu chất lượng mà bao ngon phải không?
Tham khảo thêm thông tin về hàng bún riêu bà Teo tại đây: https://www.foody.vn/ha-noi/bun-rieu-huynh-thuc-khang
Dương Phương (Thực hiện)